“Cậu Vàng” như là nơi duy nhất mà lão Hạc có thể tựa vào. Hai “ông cháu” quây quần bên nhau sớm hôm, có cháo ăn cháo, có rau ăn rau, cùng khóc, cùng cười, cùng đối mặt, đánh đuổi bè lũ “cường hào ác bá”.
Tình yêu thương mà lão dành cho cậu Vàng không chỉ riêng phần mình mà cho cả thằng Cò. Bởi, cậu là kỷ vật duy nhất mà con trai lão để lại. Nhưng, vì cái đói, cái nghèo đã đẩy con người đến sự tận cùng của cái khổ và một khoảnh khắc đã khiến Lão Hạc bán “cháu” của mình.